Trở về từ chuyến vận tải hàng đi vùng cao, hôm nay tôi mới hồi lại sức lực để chia sẻ cùng khách hàng, anh em lái xe mọi miền cũng như các bạn đọc để hiểu rằng: nghề lái xe của anh em Indochinapost chúng tôi dù gian khó đến đâu cũng quyết hoàn thành nhiệm vụ mang chút quà, mang niềm vui tới bà con vùng sâu, vùng sa.
Thấm thoắt đã hơn 20 năm lái xe, tôi vẫn ngồi ở đây sau những ngày làm việc, một ly café đen ngồi hướng ra cửa sổ nơi mảng tường hoen ố của thời gian từ những năm bao cấp!
Trở về từ chuyến vận tải hàng đi vùng cao, hôm nay tôi mới hồi lại sức lực để chia sẻ cùng khách hàng, anh em lái xe mọi miền cũng như các bạn đọc để hiểu rằng: nghề lái xe của anh em Indochinapost chúng tôi dù gian khó đến đâu cũng quyết hoàn thành nhiệm vụ mang chút quà, mang niềm vui tới bà con vùng sâu, vùng sa.
Ban giám đốc thông báo một cuộc họp gấp toàn thể công ty, cũng là lúc anh em lái xe, bộ phận kinh doanh, văn phòng ngồi lại với nhau, người nói, người cười rôm rả trước giờ họp. Sếp đến, cả phòng họp bỗng trùng lại, mọi ánh mắt đổ dồn về ban giám đốc, sếp hỏi thăm sức khỏe, động viên anh em và đi vào nội dung chính của cuộc họp, đó là chương trình từ thiện kết hợp cùng nhóm Phượt Hà Nội chở từ thiện từ Hà Nội tới xã Chiềng Sơ huyện Điện Biên Đông, tỉnh Điện Biên từ 23/5 đến 25/5.
Trên màn ảnh chiếu những thước phim của đội tiền trạm về sự khó khăn của đường xá, địa hình nơi đến, con đường quanh co chồng chéo những lầy lội và những con suối chảy siết phải vượt qua, rồi những hình ảnh các em nhỏ không quần áo, mũ, đầu trần chân đất. Mọi người cùng đưa ra phương án, và cuối cùng, ban giám đốc tin tưởng và quyết định cho 4 xe 1,25 tấn đi chuyến này, cánh lái gồm Dương, Hiếu, Trưởng và tôi – 4 anh em chuyên chạy tuyến Tây Bắc.
15h ngày 23/5, biết được tính chất của chuyến đi này là cực kỳ khó khăn và hiểm trở, 4 chiếc xe 1,25 tấn tập kết tại gara của công ty, công việc quen thuộc của tổ bảo dưỡng là kiểm tra lại toàn bộ lại xe, nhất là hệ thống phanh, côn và lốp. Ngay sau đó, chúng tôi tới kho chứa đồ từ thiện kết hợp cùng các thành viên nhóm Phượt Hà Nội bốc hàng tại đê An Dương Vương, trời nắng nóng, 4 chiếc xe hướng thẳng quốc lộ 6. Hành trình lần này chúng tôi sẽ theo tuyến Hà Nội – Hòa Bình – vượt đèo Thung Khe – Sơn La – vượt đèo Pha Đin huyền thoại – Điện Biên – Chiềng Sơ, một cung đường mà cánh lái gọi là: “huyền thoại của những cung đường”.
Hà Nội lùi về phía xa, rất nhanh chúng tôi đã tới địa phận thành phố Hòa Bình và bắt đầu chặng đường đèo núi, tôi chủ động giảm tốc độ, về số nhỏ từ từ vượt qua dốc Cun dựng đứng với một bên vách đá, một bên là vực sâu nối thành phố với huyện Cao Phong, và tiếp đó là đèo Thung Khe, con đèo này đã xảy ra rất nhiều vụ mất lái của những tay lái ẩu và đôi khi do hệ thống xe không đảm bảo an toàn. Tới thị trấn nông trường Mộc Châu, 4 anh em dừng ăn tối, nghỉ ngơi và tranh thủ kiểm tra lại xe. Một cơn mưa nhẹ làm mặt đường trơn trượt, chúng tôi tới thành phố Sơn La muộn hơn dự kiến, 12h đêm!
Buổi sáng ở thành phố Sơn La thật trong lành, 4 anh em tiếp tục chặng đường gần 300km và 1 con đèo huyền thoại đón chờ. Xe dừng lại chân đèo Pha Đin đổ dầu, trên xe 29C – 349.23 Dương ngân nga đôi câu thơ “ dốc Pha Đin chị gánh anh thồ, đèo Lũng Lô anh hò chị hát ”. Đèo Pha Đin hiện tại giờ đã đổ nhựa toàn bộ, mặt đường rộng đủ để đảm bảo an toàn cho các phương tiện lưu thông, song những con dốc 8% đến 14% cứ tiếp nối nhau cho đến đỉnh đèo, phía bên kia là dốc thăm thẳm, cứ 500m lại có 1 điểm thoát hiểm an toàn cho xe mất lái. Buổi chiều, chúng tôi hướng thẳng xã Chiềng Sơ, xe ì ạch số 2, rồi số 1 bò qua từng con đèo vắt ngang rừng núi Tây Bắc như sợi chỉ. Khó khăn tưởng như đã dừng ở đó, nhưng không, đoàn xe cần vượt qua 1 con suối, đêm hôm trước một trận mưa to khiến nước suối dâng cao và chảy siết. Tôi nhận nhiệm vụ dò đường trước cho 3 xe sau, về số 1, giữ ga vừa đủ để xe không chết máy, vừa lái theo cảm giác để khi xe vượt qua những tảng đá ngầm bên dưới cho xe thăng bằng và không lật xe. Qua 2/3 con suối, một tảng đá to chắn ngang bên lốp trái, một hẫng xoáy sâu bên phải, xe nghiêng hẳn về 1 bên, rất may sự cố chết máy không xảy ra. Âm côn, vào số 1 thốc ga xe vẫn không qua, lùi không được, tôi hô hào anh em tới đẩy xe, 1 người, 2 người rồi nửa bản ra hỗ trợ, chiếc xe vẫn nằm im ở đó, suối về chiều chảy ngày càng siết. Rất may trên bản có 1 xe chuyên thu mua ngô đang bốc hàng , Dương lái xe mắc cáp vào đầu xe tôi, kết hợp với dân bản cùng đẩy, mọi người hô to : “1…2….3 lên nào”. Chưa khi nào trong nghề lái xe mà tôi cảm thấy vui và nhẹ nhõm như thế, hẳn là cứ đoàn kết, ắt thành công.
Tôi xuống dò đường và quan sát hướng chảy của dòng nước để biết xe băng qua hướng nào để không bị mắc đá ngầm, 3 chiếc xe phía sau từ từ bò qua con suối theo hướng tôi chỉ đạo, thật may mắn cả 3 đều vượt qua suôn sẻ. Điểm trường Chiềng Sơ đã trước mắt, bà con các dân tộc Mông, Dao, Thái và hơn 400 em học sinh của xã có mặt chờ chuyến hàng từ thiện chúng tôi chuyển lên. Tình miền xuôi với người miền ngược là đây, nào muối, nào gạo, nào chăn, rồi những tấm áo mới, những cuốn sách được gom từ nhiều nguồn khác nhau tập kết tại sân trường. Mọi người đã mệt, rất may trên xe chúng tôi đều có xe đẩy tay, mỗi chiếc xe gánh được phần nào sức lực cho nhóm tình nguyện, anh em lái xe hỗ trợ bốc hàng, nhóm tình nguyện nhanh chóng phân phát ra từng túi nhỏ. Chị Lưu Mai Mai đại diện nhóm cùng chính quyền lên phát biểu bắt đầu buổi từ thiện, dân của 12 bản cùng 400 em học sinh lần lượt nhận từng món quà, trong ánh mắt họ có những niềm vui chưa bao giờ có được, anh em lái xe chúng tôi cũng thế.
22h đêm, một điệu khèn Mông vang lên, núi rừng đại ngàn như hòa cùng niềm vui chung cùng bà con dân bản, một Chiềng Sơ rất mộc mạc, rất tình, tất cả cùng nhau bên ánh lửa hồng, nồi thắng cố và chum rượu ngô, hẳn rằng nghề lái xe của anh em Indochinapost chúng tôi còn niềm vui nào hơn thế!