Trong chuyến vận chuyển hàng hóa từ thiện từ Hà Nội đi Tuyên Quang, anh em lái xe chúng tôi có dịp gặp gỡ, trò chuyện với nghệ sĩ Lê Hồng Giang, anh thường được khán giả gọi với tên thân mật là Giang “còi”.
Qua màn ảnh nhỏ, nghệ sĩ Giang “còi” được biết đến là một diễn viên, nghệ sĩ. Anh thường xuyên xuất hiện trên sóng truyền hình với các tiểu phẩm hài, mang lại tiếng cười cho khán giả. Từ màn ảnh nhỏ của ti vi đến hiện thực lại là cả một quãng đường dài. Lúc nào ta cũng có thể gặp họ trên ti vi, nhưng có khi cả đời cũng chẳng gặp họ ngoài đời thực. Ấy vậy mà trong chuyến vận chuyển lần này, anh em chúng tôi rất may mắn được gặp nghệ sĩ ở ngoài đời thực, được trò chuyện với họ, nghe họ tâm sự về chuyện đời, chuyện nghề…
Khi gặp anh chúng tôi có một chút ngỡ ngàng, ngoài đời thực anh cũng chân chất như khi xuất hiện trên ti vi, vẫn là anh Giang “còi” gắn liền với hình tượng làng quê, người nông dân chân lấm tay bùn, chân chất, thật thà, giản dị. Cuộc sống đời thường của anh không hề xa hoa, mà rất giản dị với vườn, ao, cây cối. Qua lời kể của anh, chúng tôi được biết, thay vì sống tại đô thị ồn ào, anh chọn cho riêng mình một mảnh đất ở ngoại thành, vừa để sinh sống vừa tăng gia sản xuất. Sau mỗi ngày làm việc căng thẳng, vườn rau, ao cá, chuồng trại là nơi giúp anh xua tan lo âu, mệt mỏi, bộn bề của cuộc sống. Được làm những việc mình thích đó, tự tay chăm sóc gia đình và thưởng thức thành quả của mình là thú vui lớn nhất của anh.
Giữa chuyến đi, đoàn xe dừng lại nghỉ chân tại một quán nước, lúc này anh em lái xe chúng tôi mới có điều kiện ngồi nói chuyện với anh Giang. Những câu chuyện anh kể đều rất hay, rất ý nghĩa nhưng vẫn được thể hiện qua lời kể hài hước, dí dỏm, đậm chất nghệ sĩ hài. Người nghệ sĩ – họ được đi rất nhiều nơi, biết rất nhiều đặc trưng văn hóa, sản vật, ẩm thực của mỗi vùng miền…Mảnh đất Tuyên Quang anh cũng đã nhiều lần đặt chân tới, anh chia sẻ: “Có đi nhiều mới thấy đồng bào mình ở nhiều nơi còn nghèo lắm. Họ phải bươn trải, vật lộn để có từng miếng cơm ăn, thức khuya dậy sớm mà cơm vẫn không đủ no, áo vẫn không đủ ấm. Qua bạn bè, tôi biết được chuyến từ thiện lần này, và tôi đã đăng ký tham gia ngay. Tôi muốn mang một chút quà và tiếng cười đến với bà con nơi đây. Các cháu nhỏ ở đây cũng tầm tuổi như con trai của tôi, phải xa nhà, tôi cũng nhớ các con lắm. Nhìn thấy các cháu ở đây phải sống thiếu thốn đủ mọi thứ, tôi thấy thương tâm lắm. Các cháu không được may mắn như những đứa trẻ khác, tuổi thơ gắn liền với cái lạnh, cái đói và muôn vàn sự thiếu thốn. Tham gia chuyến từ thiện lần này, tôi mong muốn phần nào đó có thể mang hơi ấm đến cho các cháu.”
Bằng những câu chuyện hài hước, những câu đố dí dỏm, nghệ sĩ Giang “còi” đã mang tiếng cười sưởi ấm lòng người, sưởi ấm không gian núi rừng. Quả thực, “một tiếng cười bằng mười thang thuốc bổ” – một liều thuốc tốt giữ cho tinh thần luôn thoải mái, để ngày mai, những đứa trẻ ngây thơ nơi đây lại tiếp tục học tập miệt mài hơn, kiến tạo nên một nền móng vững chắc cho cuộc sống hạnh phúc của riêng mình.